Trả lời mọi thắc mắc của bạn


Liệt kê những bài viết mới nhất

Bài viết mớiNgười viếtVào lúc
paltalk code
Sun Mar 06, 2016 1:28 am
vb ListView
Sun Mar 06, 2016 1:00 am
Find occurent of character in string nth
Sat Jan 16, 2016 10:48 pm
Send listbox items to textbox
Wed Jan 13, 2016 9:55 pm
[VB] Find word in listbox items
Wed Jan 13, 2016 7:55 pm
code cho hint2
Wed Jan 13, 2016 3:22 pm
[vb] Font RTB
Tue Dec 29, 2015 10:29 am
[vb] selected text RTB
Tue Dec 29, 2015 9:06 am
[vb] send unicode text
Tue Dec 29, 2015 9:03 am
[vb] format multi richtextbox
Tue Dec 29, 2015 9:01 am
Trang web tai cac bang sang che
Mon Dec 28, 2015 1:28 pm
[VB] Sử dụng resource của chính chương trình
Sat Dec 26, 2015 8:56 pm
[vb] Phân biệt class và Module
Thu Dec 24, 2015 2:39 pm
[VB] MY API and Functions declaration
Mon Dec 21, 2015 1:45 pm
[vb] Khai báo và sử dụng hàm Setforeground
Mon Dec 21, 2015 1:29 pm
[VB] Sử dụng hàm Sendmessage để gửi tiếng việt, và format richtextbox
Mon Dec 21, 2015 1:26 pm
[VB] Find menu context handle/ID by SPY++
Fri Dec 18, 2015 1:20 pm
[VB] Find menu context handle/ID - Vu Hai Ninh
Fri Dec 18, 2015 1:00 pm
[VB] Find menu context handle/ID
Fri Dec 18, 2015 12:54 pm
[VB] Sleep in VB program
Thu Dec 17, 2015 7:48 pm
[VB] CLose window if found
Wed Dec 16, 2015 7:07 pm
[VB] Không cho thay đổi kích cỡ form khi chạy
Wed Dec 16, 2015 3:28 pm
[VB] Không cho thay đổi text box khi chạy
Wed Dec 16, 2015 3:22 pm
[VB] Tìm cửa sổ và Button bằng FindWindow & FindWindowsEx
Wed Dec 16, 2015 3:16 pm
[VB] Xóa text mặc định của text box khi click
Wed Dec 16, 2015 3:12 pm


You are not connected. Please login or register

Ăn chay hay ăn mặn?

Go down  Message [Page 1 of 1]

1Ăn chay hay ăn mặn? Empty Ăn chay hay ăn mặn? Tue Sep 29, 2015 12:48 pm

HdAd

HdAd
Admin

Chay hay mặn đây quý vị ??? (P1)
-------------------------------------------
Có một Thầy Việt Nam đi cùng với Phật tử đến viếng thăm một trung tâm Phật Giáo Tây Tạng. Không biết Thầy này thơ thẩn làm sao mà lại đi ngang nhà bếp thấy họ đang xào nấu thịt bò, trở ra nói với Phật tử: "Trời ơi, ở đây họ ăn thịt!".
Trong một chuyến hành hương sang Ấn Ðộ, trên máy bay vào giờ ăn có vài vị Sư Nam Tông ăn thịt do chiêu đãi viên đưa tới. Thấy thế vài Phật tử Việt Nam xì xào với nhau: "Mấy ông Thầy này tu hành kiểu gì mà ăn mặn, không biết từ bi chỗ nào!".
Một dịp khác, có một Thầy Việt Nam đi cùng với Phật tử đến viếng thăm một trung tâm Phật Giáo Tây Tạng. Không biết Thầy này thơ thẩn làm sao mà lại đi ngang nhà bếp thấy họ đang xào nấu thịt bò, trở ra nói với Phật tử: "Trời ơi, ở đây họ ăn thịt!".
Quan niệm của đa số Phật tử Việt Nam là người tu hành không được ăn thịt, nếu ăn thịt thì không phải kẻ tu hành. Trong khi đó Phật tử các nước Nam Tông khi nhìn vào người tu hành Bắc Tông thì họ nói: "Tu hành gì mà lại ăn chiều, không giữ đúng giới luật của Phật!". Khi thấy quý Thầy ăn chay, họ hỏi: "Bộ quý Thầy theo Ðề Bà Ðạt Ða hay sao?". Nếu không may, Thầy nào thành thật trả lời: "Truyền thống chúng tôi tu hành phải ăn chay" thì họ bẻ lại ngay: "Trâu ngựa kia ăn chay ăn cỏ, vậy chúng cũng tu hành sao?".
Người ăn chay thì hãnh diện cho mình tu thật. Còn người ăn mặn nhưng ngày ăn một bữa thì cho mình tu đúng lời Phật dạy.
Là du Tăng có dịp lang thang qua các Tu-Viện không phải truyền thống Việt Nam nên tôi thông cảm, không bênh bên nào cả. Tôi chỉ nói về kinh nghiệm cá nhân của mình để bạn đọc tùy ý lựa chọn.
Trước hết, trở về dòng lịch sử. Xưa kia đức Phật và chư Tăng đi khất thực, ai cho gì thì các ngài ăn cái đó, không đòi hỏi phân biệt chay mặn. Trong bộ Mahavagga có vài giới cấm Tỳ Kheo không được ăn thịt của một số loài vật như: voi, ngựa, sư tử, rắn và chó. Như thế có nghĩa là được quyền ăn những loại thịt khác. Khi đi khất thực, Tỳ Kheo được phép ăn năm thứ thịt, gọi là ngũ tịnh nhục:
1. Thịt ăn mà không thấy người giết.
2. Thịt ăn mà mình không nghe tiếng của con vật kêu la.
3. Thịt ăn mà mình không nghi người ta giết vì mình và cho mình ăn.
4. Thịt của con thú tự chết.
5. Thịt của con thú khác ăn còn dư.
Cũng cần thông cảm là khi đi xin ăn, một vị khất sĩ không thể nào đòi hỏi thí chủ phải cúng cho mình thứ này thứ kia theo khẩu vị và ý thích của mình được. Hơn nữa khi đi khất thực, nhiều khi phải đi đến những làng mạc xa xôi hẻo lánh nơi mà thí chủ đa số không phải là Phật tử.
Khi đi khất thực, ai cho gì mình ăn cái nấy, đây là một phương pháp tu hành rất hay, nó tập cho ta bỏ tánh ham ăn ngon, ăn nhiều, bỏ tánh đòi hỏi cao lương mỹ vị, tăng trưởng hạnh tri túc và tánh bình đẳng. Ðiển hình là Ðại Ðức Pindola Bharadvaja (Tân-Đầu-Lô Phả-La-Ðọa) đã thản nhiên ăn ngón tay của một người cùi rụng rơi vào bình bát của ngài, khi người này cúng dường vật thực. Ở trường hợp này ta thấy việc ăn chay hay ăn mặn không còn là một vấn đề nữa. Ngoài ra trong giới Pratimoksha (Ba-la-đề-mộc-xoa) của Tỳ kheo, dù là 227 giới của Tiểu Thừa hay 250 giới của Ðại Thừa đều không có giới nào cấm ăn thịt cả. Do đó một Tỳ Kheo ăn thịt lạt hay thịt mặn, không thể bị xem là phạm giới được.
"Ăn mặn nói ngay, hơn ăn chay nói dối". Câu này không có nghĩa khuyên người nên ăn mặn mà cốt cảnh tỉnh người ăn chay. Vì có nhiều người ăn chay dễ dàng nên sinh lòng kiêu mạn, tự cho mình hơn người rồi khinh người ăn mặn. Hoặc có người mới bước vào Ðạo đã ăn chay trường ngay, cốt để người khác khen ngợi. Ăn chay như vậy là do lòng háo danh mà ra.
Tại sao Phật tử Ðại Thừa lại có giới ăn chay? Trong hai kinh Ðại Thừa: Lăng Già và Ðại Bát Niết Bàn, đức Phật dạy đệ tử không được ăn thịt cá. Ðại ý trình độ chư Tỳ Kheo lúc ban đầu còn thấp kém, chưa có thể lãnh thọ giáo pháp Ðại Thừa nên Phật nói pháp Tiểu Thừa, phương tiện cho các Thầy dùng ngũ tịnh nhục. Sau này trình độ các Thầy khá hơn, lãnh thọ được pháp Ðại Thừa nên Như Lai cấm tuyệt không cho ăn thịt cá nữa. Nếu còn ăn các thứ ấy thì còn phạm giới sát sinh, không trực tiếp thì cũng gián tiếp sát sinh, làm mất hạt giống từ bi. Sau nữa Ðại Thừa có kinh Phạm Võng nói về Bồ Tát giới: gồm 10 giới trọng và 48 giới khinh, trong đó giới khinh thứ 3 cấm ăn thịt. Bởi thế người nào thọ giới Bồ Tát phải trường trai.
Gần đây năm 1987, Thượng Tọa Ðức Niệm soạn dịch quyển Tại Gia Bồ Tát Giới, gồm 6 giới trọng và 28 giới khinh, trong đó không bắt phải trường trai nữa mà phải giữ ít nhất 6 ngày chay trong một tháng (giới khinh thứ 7).
Nếu ta thích ăn chay vì lòng từ bi hoặc giữ giới Bồ Tát thì ta cứ việc ăn chay, nhưng đừng nên chỉ trích coi thường người ăn mặn, vì họ cũng có lý của họ.
Ngoài ra vào thời đức Phật, Ðề Bà Ðạt Ða đã yêu cầu Phật ban hành thêm năm điều sau đây trong giới luật của hàng xuất gia:
1. Tỳ Kheo phải sống trọn đời trong rừng.
2. Tỳ Kheo phải sống đời du phương hành khất.
3. Tỳ Kheo phải đắp y Pamsakula (y may bằng những mảnh vải lượm ở đống rác hoặc nghĩa địa).
4. Tỳ Kheo phải sống dưới gốc cây.
5. Tỳ Kheo phải ăn chay suốt đời.
Với lòng từ bi và đức khoan dung, đức Phật tuyên bố rằng các đệ tử của ngài được tự do hành động về năm điều này, muốn áp dụng hay không cũng được. Ngài không bắt buộc phải theo chiều nào nhất định.
Vì lý do này nên khi thấy quý Thầy ăn chay, các Sư Nam Tông mới nói: "Bộ quý Thầy theo Ðề Bà Ðạt Ða hay sao?".
Nên biết ngày nay chỉ có chư Tăng Việt Nam, Trung Hoa và Ðại Hàn là còn truyền thống ăn chay, các nước khác đều ăn mặn. Nhất là Tây Tạng, không những ăn thịt mà lại ăn cả ba bữa nữa.
Trong giới Bồ Tát của Tây Tạng gồm 18 giới trọng và 64 giới khinh, không có giới nào cấm ăn thịt cả. Tôi đã thọ giới này với Ganden Tripa Rinpoché thứ 98 tại Institut Vajrayogini trong dịp lễ Ðiểm Ðạo Yamantaka Tantra năm 1987. Cùng lúc ấy tôi cũng thọ giới Kim Cang Thừa gồm 14 giới trọng và 10 giới khinh. Trong 24 giới này cũng không có giới cấm ăn thịt. Bởi vậy chư Tăng và các Lạt Ma Tây Tạng ăn thịt như thường, nhất là thịt Yak (một loại bò núi rất to).
Một lần trong buổi thuyết pháp của Thrangou Rinpoché (một vị Lạt Ma cao cấp của phái Kagyupa), có người hỏi: "Tại sao các Sư Tây Tạng không ăn chay?". Thrangou Rinpoché trả lời: "Dân Tây Tạng giết một con Yak nuôi được 10 người trong một tháng, trong khi đó nếu rửa và nấu một bó cải làm chết biết bao côn trùng sâu bọ mà chỉ nuôi được một người trong một bữa. Vậy thì cái nào lợi và ai sát sinh nhiều hơn?".
Không biết bạn đọc có đồng ý không? Nhưng theo tôi câu trả lời của Thrangou Rinpoché cũng chỉ là một lối biện hộ cho người ăn thịt mà thôi. Ta có thể tranh luận mãi về vấn đề này, vì người ăn thịt sẽ có lý lẽ của người ăn thịt và người ăn chay cũng có lý lẽ của người ăn chay. Không ai chịu thua ai! Tu hành đâu phải để ăn thua đủ với nhau để dành phần thắng về mình!
Như vậy, ăn chay hay ăn mặn cái đó tùy ý bạn. Nhưng nếu là người muốn tu hành thì chắc bạn sẽ đồng ý với tôi rằng chúng ta ăn để sống chứ không phải sống để mà ăn. Ăn để nuôi thân, cho thân có sức khỏe để tu hành, hoặc nếu không tu thì cũng làm sao tránh khỏi bệnh tật, sống đời an vui.
Có câu "bệnh tùng khẩu nhập, họa tùng khẩu xuất", có nghĩa là mọi căn bệnh đều vào từ miệng và mọi tai họa đều từ miệng mà ra. Con người có hai phần: thể xác và tinh thần. Người đời thường chỉ lo cho thể xác, còn người tu lo tinh thần. Có nhiều người tu ăn chay chỉ ăn rau luộc chấm nước tương vì cho rằng việc ăn uống không quan trọng, việc tu niệm quan trọng hơn. Sau một thời gian cơ thể thiếu sinh tố dinh dưỡng, bệnh hoạn đủ thứ, lúc đó liền đổ thừa tại "nghiệp"! Tôi thấy cái đó đúng là tại nghiệp, nghiệp vô minh không biết ăn uống đúng với luật dưỡng sinh. Thân thể ví như chiếc bè để qua sông sinh tử đến bờ Niết Bàn. Muốn qua sông mà không săn sóc chiếc bè, để bè mục nát, chưa đến giữa dòng bè đã tan rã, như vậy có đến được bờ bên kia không?
Ăn chay là điều rất tốt nhưng nên ăn chay một cách thông minh. Những hành giả Yogi Ấn Ðộ ăn uống rất kỹ lưỡng. Họ chia thức ăn theo ba loại: tamasique, rajasique và sattvique.
Thức ăn Tamasique là những loại có tính chất làm hại cơ thể tiêu hao nguyên lực và làm tâm trí hôn ám đần độn. Ðó là thức ăn thiu chua hoặc quá chín, thịt cá, hành tỏi, rượu, thuốc lá, thuốc phiện, đồ hộp, đồ đông lạnh, v.v... Ăn quá no cũng được xem là Tamasique. Hành giả Yogi tuyệt đối tránh ăn những loại thức ăn này.
Rajasique là những loại kích thích cơ thể, tâm trí và cảm xúc. Nó kích thích luôn cả đam mê và làm mất tự chủ. Hành giả Yogi cố tránh những thứ này càng nhiều càng tốt. Ðó là trứng, cà phê, trà, đồ gia vị mạnh, quá chua, quá đắng, đường trắng, bột trắng, đồ hóa học, v.v... Ăn quá nhanh hoặc ăn nhiều thứ trộn lẫn cũng được xem là rajasique. Người tu thiền ăn những thứ này dễ bị loạn tưởng chi phối.
Sattvique là loại thức ăn bổ dưỡng cho cơ thể, đầy đủ sinh tố, dễ tiêu, giúp cho tâm trí bén nhạy, sáng suốt và vắng lặng. Ðây là thức ăn chính của hành giả Yogi, gồm ngũ cốc, hoa quả, rau cải tươi, bơ, sữa, fromage, đậu hạt, mật ong, nước trái cây, nước suối, v.v...
Người ăn chay nên ăn những thức ăn Sattvique, nhưng cũng phải biết ăn theo thời tiết bốn mùa, tùy theo phong thổ và tạng âm dương.
Trích: "Ðạo gì?", Thích Trí Siêu, Pháp quốc (1996).
ĂN CHAY HAY ĂN MẶN (P2)
-----------------------------------------------
Có người hỏi Đạt La Lạt Ma: “Mật Giáo ăn mặn hay ăn chay?” Lạt Ma Đạt Lại trả lời: “Cá nhân tôi thì ăn chay, nhưng các Lạt Ma khác đều không ăn chay”
Hỏi nữa: “Không ăn chay chính là sát sinh, há đã không phạm ngũ giới sao?”
Lạt Ma Đạt Lại hồi đáp: “ Câu nói mơ hồ thế, giống như là không ăn chay đều là sát sinh vậy, sát sinh và ăn chay không có quan hệ thái quá. Lạt Ma Đạt Lại cười rồi lại cười về sự rắc rối, lôi thôi này và nói: Các Lạt Ma không sát sinh, nhưng cũng không ăn chay.”
Bản thân tôi khi còn tu ở Triết Phong Tự, cùng với trưởng lão Kham Bố ăn cơm chung, trên bàn ăn toàn bộ là thức ăn mặn. Theo tôi được biết, ăn chay là do Phật Giáo Trung Quốc ở thời Lương Võ Đế, nhà vua đã ban lệnh cho tất cả Tăng Lữ phải ăn chay, đây là đặc sản của Phật Giáo Trung quốc, đây là để bồi dưỡng tâm từ bi, ngõ hầu xa lìa sự kết nối với những ác duyên.
Ăn chay đương nhiên rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải chủ yếu ăn chay là thành Phật. Nếu như ăn chay khả dĩ thành Phật thì toàn bộ những trâu, ngựa, dê đã thành Phật rồi. Rất nhiều người mới phát tâm học Phật, vừa bắt đầu không tập thói quen ăn chay, nhưng trước tiên phải ăn tam tịnh nhục (3 món thịt thanh tịnh):
1/ Bất kiến sát (không trông thấy con vật bị giết);
2/ Bất văn sát (không nghe thấy tiếng kêu của con vật bị giết);
3/ Bất vi ngã sát (con vật chết không phải vì mình mà bị giết).
Đây là phương tiện đối với vấn đề ăn chay. Riêng tôi ở đây, các người tu theo Chân Phật Tông có phải ăn chay không? Tôi đáp: “Tuỳ ý”.
Nhưng người ăn mặn phải “Xuy Khí” (thổi khí) thanh tịnh, phải đọc chú của Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát để siêu độ, dùng Mật Pháp để siêu độ nhục loại (loài vật có thịt), để hóa thành thịt thanh tịnh mà ăn, lại làm cho linh mệnh (hồn) các chúng sinh bị ăn đến đưọc chỗ tốt lành hơn. Làm như thế thì khả dĩ ăn được. Bởi vì bạn đã thương xót con vật chết, lại cầu siêu độ cho nó, cũng không kết ác duyên với nó. Trên phương diện ăn mặn, ăn chay, Hiển Giáo và Mật Giáo bất đồng với nhau. Xin các bạn hãy ghi nhớ cho kỹ câu kệ sau đây của Đức Phật:
Nhất khẩu thanh tịnh thủy
Bát vạn, tứ thiên trùng
Như quả bất trì chú
Như đồng sát chúng sinh.
(Trong một ngụm nước sạch, có hàng 8 vạn, 4 nghìn vi trùng, nếu như không đọc chú, thì cũng giống như bạn đã sát sinh)
Vì lý do trong nước có rất nhiều những sinh vật nhỏ li ti, mắt ta không thể trông thấy, cho nên chúng ta phải thận trọng suy nghĩ để hiểu cho rõ vấn đề.
Sư Tôn Lư Thắng Ngạn - Chân Phật Mật Pháp
Chay hay mặn đây quý vị ??? (Phần cuối và kết luận)
-----------------------------------------------------------------------------
"Sư không ăn chay. Một tín đồ không phục nên không chịu đảnh lễ.
Sư nói: Chỉ mới một bụng rau cải mà ngã mạn như thế, huống nữa đắc quả thì ngã mạn đến chừng nào.
Pháp môn tu nào cũng chỉ là phương tiện, có giá trị như phương thuốc chữa bệnh, ai có bệnh thì dùng, ai không bệnh thì thôi. Người tu pháp môn này, kẻ tu pháp môn khác, đó là vì tùy bệnh mà chữa. Không phải ai không tu pháp môn của mình đều là sai cả.
Người mắc bệnh phải uống thuốc, cần uống đúng giờ giấc liều lượng và chừng nào hết bệnh thì thôi, uống hoài chỉ sinh bệnh khác.
Uống thuốc là việc bất đắc dĩ, chẳng có gì đáng hãnh diện với phương thuốc này hay phương thuốc nọ. Đáng lẽ phải thẹn vì phải uống thuốc thì đúng hơn. Cũng như người ghiền thuốc lá, khi muốn bỏ phải dùng kẹo để cai, khi bỏ được cũng chẳng hơn chi người không hút, huống hồ là kiêu căng với thứ kẹo để cai. Hoặc bỏ thuốc rồi ghiền kẹo thì đúng là “đoạn trừ phiền não trùng tăng bệnh”.
Pháp môn tu là thuốc chữa bệnh phiền não, trong phiền não, ngã mạn là bệnh lớn, chữa phiền não sao lại để ngã mạn lớn hơn? Cho nên Kinh dạy: “Pháp như người đưa thuyền qua sông, pháp còn phải bỏ huống là phi pháp”."
-----------------------------------
Sau loạt bài đăng về quan điểm ăn chay hay ăn mặn của tỳ kheo Thích Trí Siêu, ngài Dalai Lama 14, Pháp Vương Lư Thắng Ngạn .v..v. page đã nhận được rất nhiều phản hồi của các quý đạo hữu gần xa về vấn đề này.
Chủ yếu phân ra làm 2 luồng ý kiến khác nhau đó là: “tỳ kheo phải ăn chay” và “ tùy duyên, không chấp chay mặn”. Mỗi bên đều có những lý lẽ, luận điểm và ý kiến của riêng mình, ad xin được tổng hợp thành 3 phần như sau:
Thứ nhất: Tỳ kheo phải ăn chay. 
Phần lớn những quý đạo hữu bảo vệ quan điểm này đều có chung luận điểm đại loại như: ăn mặn là ăn thịt chúng sanh, là gián tiếp sát sanh, là thiếu lòng từ bi … và đặc biệt họ có trích dẫn quan trọng được cho là lời Phật thuyết trong kinh Lăng Nghiêm về việc chay mặn như sau: 
“ Người tu chánh định, cốt để ra khỏi trần lao, nếu tâm sát hại chẳng trừ, thì chẳng thể ra khỏi, dẫu có nhiều trí thiền định hiện tiền, mà chẳng dứt sát hại, ắt phải lạc vào đạo quỷ thần. Hạng trên thành đại lực quỷ, hạng giữa thành phi hành dạ xoa và các loại quỷ soái, hạng dưới thành địa hành la sát. Các loài quỷ thần kia cũng có đồ chúng, mỗi mỗi tự xưng đã thành đạo vô thượng, sau khi Ta diệt độ, trong đời mạt pháp, loại quỷ thần này sôi nổi trên thế gian, tự nói ăn thịt cũng được đạo Bồ Đề.
A Nan! Sở dĩ Ta tạm cho hàng Tỳ Kheo ăn Ngũ Tịnh Nhục, việc này đều do thần lực của Ta hóa thành, vốn chẳng có sinh mạng. Vì xứ Bà La Môn đất đai phần nhiều ẩm ướt, lại thêm cát đá, rau cỏ chẳng sanh, nên Ta dùng sức đại bi tạm thời hóa ra, giả danh là thịt, cho các ngươi được ăn. Nhưng tiếc thay, sau khi Như Lai diệt độ, người mang tên Phật tử lại ăn thịt chúng sanh!”
Thứ hai: Tùy duyên không chấp ăn chay hay mặn. 
Những quý đạo hữu có quan điểm này cho rằng, không ăn chay không có nghĩa là không từ bi. Người ăn mặn cũng vẫn có tâm từ bi vậy. Họ cho rằng “ăn mặn” không đồng nghĩa với sát sanh và người tu hành cốt ở thực tu, ăn uống chỉ là việc phụ. Ăn để sống, nuôi thân tu hành, không quan trọng ta ăn gì, miễn sao đủ chất. Ngoài ra còn một số ý kiến khác xin được phân tích ở phần sau.
Phần tranh luận:
1. Người chay cho rằng ăn mặn là gián tiếp sát sanh, tiếp tay cho việc sát sanh. Vì nếu không có ai ăn thịt thì sẽ không có người bán thịt. 
Người mặn cho rằng không thể kết luận như vậy. Nếu thế thì người làm ra dao kéo cũng sẽ bị kết tội gián tiếp giết người, vì nếu không làm ra dao kéo, sẽ không có dao kéo để giết người. Và thậm chí bút chì, thước kẻ cũng có thể là hung khí giết người. Về vấn đề này đức Dalai Lama 14 cũng từng nói :” các Lama không ăn chay nhưng cũng không sát sanh. Sát sanh và ăn mặn không có liên quan nhiều lắm”
2. Người ăn chay cho rằng ăn mặn là không có lòng từ bi và thương sót chúng sanh. 
Người mặn phản biện rằng có rất nhiều người ăn mặn nhưng vẫn rất từ bi. Bằng chứng là đại đa số người tây âu rất yêu thương động vật. Họ thậm chí nuôi lợn cảnh, ở ngủ cùng với chó, lợn… đối xử với động vật không khác con người. Nhiều khi người ăn chay chưa chắc đã có được lòng từ bi và chân tình như vậy.
3. Người chay có luận điểm về Phật thuyết ở Kinh Lăng Nghiêm như đã trích dẫn ở trên.
Câu hỏi được đặt ra là, nếu như khi xưa Đức Phật thuyết như vậy thì tại sao “ăn mặn” – 1 điều quan trọng như vậy lại không được đưa vào giới luật? Đến nay dù là 227 giới của Tiểu Thừa hay 250 giới của Ðại Thừa đều không có giới nào cấm ăn thịt cả. Đến Kim Cang giới luật của Mật Thừa cũng tương tự như vậy nên không thể nói tỳ kheo ăn mặn là vi phạm giới luật (Tỳ kheo Thích Trí Siêu). Được biết giới luật có từ thời Đức Phật tại thế và cũng được tăng đoàn bổ sung cho đến sau này. Nhưng không hiểu vì sao một điều quan trọng như vậy mà tăng đoàn lại không cho vào giới luật??? Đây là một điểm khá mâu thuẫn … cần tìm hiểu thêm.
Có người nói “ăn mặn” nằm trong giới “sát sanh”. Nhưng nếu như ai đã từng đọc các giới luật tỳ kheo sẽ rõ, từng giới luật được giải thích rất rõ ràng và cặn kẽ từng trường hợp phải xử lý như thế nào. Nhưng trong “sát sanh giới” không hề nhắc đến “ăn mặn” là phạm giới sát sanh. Án tại hồ sơ, giới luật được ghi rõ ràng, không hề có giới ăn chay cho nên không thể kết luận tỳ kheo ăn mặn là phạm giới. (Theo tỳ kheo Thích Trí Siêu)
4. Lại cũng có người nói rằng Phật từng thuyết:” trong 1 bát nước có tám vạn 4 ngàn trùng, uống nước không trì chú khác nào ăn thịt chúng sanh”. Thật vậy ngay cả khi ta ăn chay, thì trong rau, nước cũng có chúng sanh nếu như vi tế mà phân tích thì há chẳng phải cũng là ăn thịt chúng sanh. Ngoài ra ngày nay khoa học chứng minh quanh ta vi trùng vi khuẩn rất nhiều, ngay cả từng bước đi cũng có thể dẫm chết rất nhiều chúng sanh.
5. Lại có người kể một câu chuyện như sau:
Sư không ăn chay. Một tín đồ không phục nên không chịu đảnh lễ.
Sư nói: Chỉ mới một bụng rau cải mà ngã mạn như thế, huống nữa đắc quả thì ngã mạn đến chừng nào.
Pháp môn tu nào cũng chỉ là phương tiện, có giá trị như phương thuốc chữa bệnh, ai có bệnh thì dùng, ai không bệnh thì thôi. Người tu pháp môn này, kẻ tu pháp môn khác, đó là vì tùy bệnh mà chữa. Không phải ai không tu pháp môn của mình đều là sai cả.
Người mắc bệnh phải uống thuốc, cần uống đúng giờ giấc liều lượng và chừng nào hết bệnh thì thôi, uống hoài chỉ sinh bệnh khác.
Uống thuốc là việc bất đắc dĩ, chẳng có gì đáng hãnh diện với phương thuốc này hay phương thuốc nọ. Đáng lẽ phải thẹn vì phải uống thuốc thì đúng hơn. Cũng như người ghiền thuốc lá, khi muốn bỏ phải dùng kẹo để cai, khi bỏ được cũng chẳng hơn chi người không hút, huống hồ là kiêu căng với thứ kẹo để cai. Hoặc bỏ thuốc rồi ghiền kẹo thì đúng là “đoạn trừ phiền não trùng tăng bệnh”.
Pháp môn tu là thuốc chữa bệnh phiền não, trong phiền não, ngã mạn là bệnh lớn, chữa phiền não sao lại để ngã mạn lớn hơn? Cho nên Kinh dạy: “Pháp như người đưa thuyền qua sông, pháp còn phải bỏ huống là phi pháp”.
Kết luận:
Như vậy sau nhiều hồi phân giải tranh luận, câu chuyện chay mặn này chưa bao giờ có hồi kết từ hàng trăm năm nay. Ai cũng có lý lẽ, luận điểm của riêng mình. Nhưng tổng kết lại có lẽ phải nói như sau:
1.“Không thể phủ nhận rằng ăn chay là rất tốt” (Pháp Vương Lư Thắng Ngạn đã nói). Rất nhiều người khỏi bệnh hiểm nghèo, tai qua nạn khỏi nhờ vào ăn chay. Ngay bản thân Pháp Vương Lư Thắng Ngạn năm 28 tuổi cũng nhờ ăn chay trường trong 1 năm không gián đoạn mà thoát nạn sát thân. Điều này cho thấy công đức của việc ăn chay là không thể nghĩ bàn.
2. Ăn chay là một phương tiện để nuôi dưỡng lòng từ bi và là một phương tiện để tu tập hiệu quả. Nhưng nên nhớ đó chỉ là 1 phương tiện trong rất nhiều phương tiện khác, không nên nói muốn thành Phật phải ăn chay. Trong kinh ADiDa, đức Phật nói 48 đại nguyện, khi chúng sanh mạng chung nếu nhất tâm niệm danh hiệu của ngài bất loạn thì sẽ được vãng sanh. Ngài không hề nói kẻ nào ăn mặn thì ở lại, kẻ nào ăn chay thì được lên. Bởi vì đó là tâm phân biệt. Phật luôn dạy chúng ta phải biết “thí ái hận, trụ bình đẳng, xả phân biệt”.
3. Chiếu theo giới luật Tiểu Thừa – Đại Thừa – Kim Cang Thừa, không có giới ăn chay ăn mặn. Tỳ kheo không ăn chay không vi phạm giới luật. (theo Tỳ Kheo Thích Trí Siêu)
4. Người ăn chay coi chừng tâm ngã mạn đề cao. Tôi từng nghe rất nhiều người ăn chay trường nói đại loại như sau: có phước mới ăn được chay, vô phước mới không ăn được chay. Nếu theo như câu chuyện ở mục 5 kể trên thì có vẻ như người ta có thể nói ngược lại, đó là có phước mới ăn mặn được. Người ăn chay và Phật tử khi thấy các tỳ kheo không ăn chay không nên có tâm khinh thường và đố kỵ. Chúng ta tu tâm theo Phật, không nên sanh tâm phiền hà, đúng sai đã có Nhân Quả. Coi chừng chính những người ăn chay lại mắc nghiệp sân hận – đố kỵ trước.
5. Nên tùy vào hoàn cảnh và truyền thống của Phật giáo địa phương và truyền thừa liệt vị tổ sư mà thọ chay hay mặn. Người Phật tử nên thận trọng khi phán xét việc chay mặn.
6. Cách đây vài hôm, ad có thỉnh cầu tỳ kheo Đại Đức Tịnh Liên về vấn đề chay mặn. Đại Đức cho hay không có giới luật về việc này, chay hay mặn tùy duyên nhưng phải xem mình có phước để ăn mặn hay không. Đó là bởi vì ăn mặn là thọ dụng mà thọ dụng là phước báo. Khi ta thọ dụng thì sẽ mất đi phước báo. Vì vậy nên phóng sanh, làm phước thường xuyên để bù lại phần phước báo đã mất. 
Tôi thực sự rất tâm đắc với câu trả lời này. Đó là một tâm thái trung dung không phân biệt chay mặn mà dùng lý Nhân Quả Phước Báo vi tế bên trong để phân tích. Nếu như bạn dùng Nhân Quả để mà phân tích thì không khi nào bị quá lố. Nhưng quý vị nên nhớ đôi khi có nhiều người ăn chay cũng rất cầu kỳ, để chế biến được món chay cho ra hồn còn vất vả hơn cả món mặn. Đó cũng chính là thọ dụng phước báo, quý vị nên nhớ nên nhớ …
7. Theo truyền thống của Kim Cang Thừa. Trong một bát nước cũng có 8 vạn 4 ngàn trùng, mà trong mỗi miếng thịt cũng có “tinh” của nó. Vì vậy trước khi ăn, dù chay hay mặn nhất thiết phải trì chú “Vãng Sanh Văn Thù” để tịnh hóa thức ăn. Thứ nhất, nhờ vào oai lực của Bồ Tát Văn Thù siêu độ cho linh hồn chúng sanh còn chấp trước ở đó (nếu có), thứ hai tịnh hóa hoàn toàn thức ăn trước khi thọ dụng. Sau đó làm pháp cúng dường chư Phật mười phương chứng trước rồi hành giả mật tông mới dùng bữa. Như vậy là vẹn toàn cả đôi đường không sợ mất phước báo, lại được phước tối thắng. Quý vị nên nhớ tất cả các phương tiện tu hành là để mài dũa tâm ta.
Ở bài tiếp theo tôi sẽ chứng minh cho quý vị thấy, sau khi trì chú cốc nước bình thường của quý vị sẽ biến đổi một cách không thể ngờ tới.
Mật pháp thù thắng quá phải không quý vị?
Om Ma Ni Pad Me Hom



Ăn chay hay ăn mặn? 10552554_1597192990504050_6450502078270061363_n
[size]
[/size]

https://hoidap.forumotion.com

Back to top  Message [Page 1 of 1]

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum